Theo truyền thuyết Ấn Độ, có một thời tất cả con người trên trái đất đều là thần thánh, nhưng con người quá tội lỗi và lạm dụng sự linh thiêng này đến mức thần Brahma - đấng tối cao của muôn loài - quyết định mang điều kỳ diệu đó của con người đem giấu ở một nơi mà họ không thể tìm thấy và làm dụng nó được nữa.
" Chúng ta sẽ chôn sâu dưới đất", các vị thần nói. "Không" , Brahma đáp, "con người sẽ khai phá sâu vào lòng đất và tìm thấy nó". "thế thì chúng ta sẽ nhấn chìm nó dưới đáy đại dương", các vị thần đề xuất. "Không được", Brahma đáp, "con người sẽ học cách lặn và tìm ra được nó". Chúng ta sẽ giấu nó trên ngọn núi cao nhất". "Không" , Brahma đáp, " Một ngày nào đó, con người sẽ leo lên mọi ngọn núi và sẽ lại tìm thấy nó". "Thế thì chúng ta biết giấu nó ở đâu để họ không thể tìm ra?", các vị thần hỏi?
"Ta sẽ nói cho các ngươi biết", Brahma đáp, "Hãy giấu nó trong chính con người họ. Họ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm ở đó". Và đó là nơi cất giấu điều kỳ diệu, linh thiêng của con người. Kể từ đó, con người đã đi khắp nới, đào bới vào lòng đất, lặn sâu xuống biển, leo lên những ngọn núi cao chót vót để tìm kiếm thứ đang được cất giấu trong chính con người mình bấy lâu nau.
( Từ nơi sâu thẳm nhất, từ tận đáy lòng mình, trong những khoảnh khắc tĩnh lặng nhất khi đã vượt qua nỗi sợ hãi, là lúc chúng ta có thể nắm bắt được sự vĩ đại đó bên trong con người mình. )