Một buổi tối tĩnh lặng cuối tháng 7, tôi bỗng nhiên nghe thấy
âm thanh đấu tranh giành cuộc sống cách tôi chừng hai thước.
Một con ruồi nhỏ đang giành hết sức lực cuối cùng trong những
cố gắng không có kết quả để bay qua ô cửa kính. Lòng kiên nhẫn mà với nó con ruồi
cố quăng cái thân kiệt sức của nó qua chướng ngại vật đã đưa ra một lý lẽ cứng
rắn cho nguyên tắc của cuộc sống, đó là : “ Nếu như không đạt được một điều gì
đó thì đơn giản là cần phải tập trung nhiều sức lực hơn”.
Vấn đề là ở chỗ nguyên tắc này không thực hiện được.
Nỗ lực điên cuồng thì chẳng đem lại điều gì cả. Phi lý thay,
cuộc đấu tranh này là một phần của cuộc sống. Con ruồi đơn giản là không đủ sức
để xuyên qua được cửa kính, tuy thế nó đã quyết định cứu cuộc đời nó chỉ bằng
lòng kiên nhẫn và sức lực yếu ớt.
Con ruồi tuyệt vọng. Nó tìm thấy nơi trú ẩn cuối cùng ở trên
bậu cửa sổ.
Cách cửa sổ mười bước chân, ở một góc khác của căn phòng, cửa
ra vào vẫn mở. Chỉ 10 giây thôi con ruồi có thể bay qua khe cửa và trốn thoát
ra ngoài. Điều này đòi hỏi một phần nghìn sức lực mà con ruồi đã bỏ ra hòng làm
vỡ kính cửa sổ. Tự do đấy, lối thoát ngay bên cạch, chỉ dễ dàng thế thôi.
Tại sao con ruồi không thử cách khác tốt hơn?
Tại sao nó lại bị thuyết phục bởi ý kiến cho rằng chính lối
thoát đó sẽ mang đến khả năng đạt được sự tự do mà nó khao khát?
Tại sao nó lại quyết tâm dồn tất cả sức lực của mình vào con
đường ấy? Logic ở đâu? Vì sao nó cố đâm vào tấm kính đến hơi thở cuối cùng làm
gì mà không thử thay đổi chiến thuật?
Tuy nhiên, cách thức đó có vẻ hoàn toàn logic với con ruồi.
Điều đó đã đánh gục nó.
Để thay đổi 1 điều gì đó, đầu tiên phải thay đổi bản thân
mình, đúng vậy không ?
Hãy nhìn ra xung quanh ngay từ bây giờ. Nếu như bạn không
thay đổi ngày hôm nay thì ngày mai bạn có thể đứng được ở nơi mà bạn muốn đứng
hay không ?